BUỔI HỌC CUỐI CÙNG

Hôm nay là ngày học cuối cùng của Khoai ở trường tiểu học – Trường Jean Piaget. Mẹ đón con muộn nhất trường và con vẫn ở chỗ quen thuộc của mình giống như 5 năm qua.

Cánh cửa thư viện luôn mở, luôn mát và luôn sáng đèn (dù đã hết giờ đọc sách) có lẽ là một trong những điều tuyệt vời nhất của ngôi trường này với những bà mẹ thường xuyên đón con muộn.

Có những ngày 7h tối mẹ mới có mặt ở cổng trường, nhưng mẹ luôn yên tâm là con vẫn đang say sưa với những cuốn sách hoặc với các bạn “cùng cảnh ngộ” ở nơi trú ẩn an toàn của mình.

Năm đầu tiên Khoai bước chân vào JP, bên cạnh những điều tuyệt vời như kỳ vọng, mẹ còn có cả những trải nghiệm không mấy vui. Nhưng chưa khi nào mẹ có ý định chuyển trường cho con cả. Bởi vì mẹ biết, với tính cách ấy, với sự nhạy cảm và dễ tổn thương ấy, JP là một lựa chọn hoàn hảo với con.

BUỔI HỌC CUỐI CÙNG

Khoai năm lớp 1

Mẹ chọn góp ý liên tục, góp ý thẳng thắn, với cả các cô chủ nhiệm và với trường mỗi khi có cơ hội. Những lời góp ý bao giờ cũng khó nghe nhưng mẹ nhìn thấy một đội ngũ lãnh đạo và các thầy cô luôn cố gắng chắt lọc, cân bằng và sửa đổi làm sao tốt nhất cho những đứa trẻ của mình.

Với sự bền bỉ và nỗ lực mỗi ngày, JP của ngày hôm nay đã vững vàng, trưởng thành và trơn tru hơn rất nhiều cách đây 5 năm khi Khoai còn là học sinh lớp 1.

Cùng với sự trưởng thành của ngôi trường cũng là sự trưởng thành của chính con. Những mong manh dễ vỡ năm 6 tuổi đã được thay bằng sự cứng cỏi, vững chãi trong tinh thần của chàng trai 11 tuổi. Cậu bé rụt rè, nhút nhát trước đám đông đã trở thành một chàng trai dám hát, dám biểu diễn, dám thử, dám học những điều mới mẻ với bản thân.

Ở JP, Khoai tha hồ được là chính mình mà không sợ ai chê cười, chế giễu.

Mẹ còn nhớ một câu chuyện vừa hài hước vừa xúc động diễn ra trong tiết học của cô Nhuần.

Không biết vừa ngồi học vừa tí toáy thế nào mà Khoai nuốt luôn mẩu tẩy trên đầu bút chì. Khi phát hiện ra hành động vô thức của mình, chàng hoảng hốt báo cáo cô. Chưa kịp để cô động viên, chàng đã chạy ào lên ôm cô và khóc òa vì sợ.

Khi Khoai kể lại câu chuyện cho mẹ nghe, mẹ đã hỏi: “Ôi, thế các bạn có trêu con không? Ngày xưa, bọn mẹ mà có chuyện buồn cười như thế là bị trêu đấy!”.

Khoai nhìn mẹ khó hiểu, dậm dựt nói: “Sao các bạn lại trêu con được? Các bạn động viên con chứ! Mẹ toàn nghĩ xấu cho người khác!”.

Hahaha

Chuyện chỉ có vậy thôi mà khiến mẹ xúc động mãi, vì sự thấu cảm và tử tế của các con bây giờ đã vượt xa thời của mẹ ngày xưa. Con thật may mắn khi được học tập, vui chơi với những người bạn tốt, những tâm hồn thật thánh thiện, dễ thương.

Sự tử tế bé nhỏ ấy chắc chắn không chỉ là thành quả của giáo dục gia đình mà còn cho thấy các con đang có những người thầy cô tốt, đang có một ngôi trường tốt, như người ta vẫn nói “nuôi dạy một đứa trẻ cần cả một ngôi làng…”

Cũng từ mẩu chuyện nhỏ ấy, mẹ hiểu rằng con đã yêu các cô đến nhường nào, đã coi nơi này thực sự là nhà mình từ bao giờ để trong lúc hoảng sợ nhất, con đã không ngần ngại chạy ào lên ôm cô giáo và khóc.

Khi mẹ chọn gửi gắm con cho JP, mẹ đã đặt niềm tin. Hành động ấy của con càng khiến mẹ tin rằng mình đã chọn đúng nơi nâng đỡ chàng trai nhỏ bé và mong manh của mẹ.

Trong lời nhắn gửi các thầy cô JP, mẹ thực lòng muốn cảm ơn các thầy cô – những người đã yêu thương chàng trai của mẹ như chính “đứa trẻ” của mình trong suốt 5 năm học.

Khi nghĩ về JP, quả thực mẹ nhớ tới những nâng niu, yêu thương, truyền cảm hứng của ngôi trường dành cho con nhiều hơn nghĩ đến thành tích học tập. Nhưng thật ngạc nhiên là trong những tháng cuối cùng của năm học, con và các bạn hầu hết đều đã đạt được những mục tiêu học tập mà mình và gia đình đã đặt ra. Những ngôi trường cấp 2 top nhất Hà Nội đều đã có tên học sinh JP. Không thể phủ nhận JP ngày càng trưởng thành và vững vàng về mọi mặt.

Cũng giống như cách mà JP đã dạy các con và bày cho các con chơi suốt 5 năm qua, lời chia tay của thầy cô JP cũng thật khác biệt và luôn chạm tới trái tim. Một đêm concert chuyên nghiệp đến nức lòng. Những lời nhắn gửi thật kỳ công và sâu sắc. Mẹ vui không phải vì con được các thầy cô khen, mà vì các thầy cô đã hiểu con đến thế.

BUỔI HỌC CUỐI CÙNG

Đôi khi mẹ cũng lo lắng (hơi xa) rằng, nếu JP tuyển sinh được số lượng học sinh gấp đôi, gấp ba bây giờ, liệu JP còn có thể giữ được chất riêng của mình hay ko? Liệu những lời trìu mến này và bao điều dễ thương khác còn có thể được duy trì cho những lứa học sinh tiếp theo?

Người mẹ này xin gửi một lời chúc tới JP yêu quý: Hãy trưởng thành và lớn mạnh nhưng vẫn cứ tận tâm và tràn đầy yêu thương như thế nhé!

– Chia sẻ từ PHHS Ngô Đức Trí (Niên khoá 2020 – 2025) –

Đánh giá
Chia sẻ ngay, nếu bạn thấy hữu ích: